MỘT CHÚT BỘI THỰC CỦA TÂM TRÍ

Tắt bớt những cánh cửa mở dở, để tìm lại lối vào chính mình.

I. Xa lộ không đèn

Một buổi sáng như bao ngày, màn hình máy tính sáng lên cùng tiếng nhạc khởi động quen thuộc. Tab học trực tuyến được mở ra đầu tiên, giọng giảng viên vang lên đều đều như nhịp nền của một ngày mới. Nhưng chỉ hai phút sau, dòng suy nghĩ đã trượt sang hướng khác: liệu có tin nhắn nào cần phản hồi? Một cửa sổ khác bật lên. Ngay sau đó, một thông báo từ ứng dụng học tiếng Anh xuất hiện – và tâm trí lại rẽ hướng. Ở tab cuối, nền nhạc TikTok cứ lặp đi lặp lại một đoạn giai điệu năm giây, như chiếc đồng hồ bị mắc kẹt trong một thời điểm bất định. Và cuối cùng, mình lại vô tình bị mắc kẹt trong cơn lốc thông tin do chính mình tạo ra.

Cả trình duyệt biến thành một xa lộ không đèn tín hiệu. Ý nghĩ cứ thế lao đi, ngoặt trái ngoặt phải, nhảy từ nội dung này sang nội dung khác, như thể sợ bỏ lỡ điều gì quan trọng. Bộ não của mình liên tục phải “luồn lách” sang làn mới bởi sự tắc nghẽn giao thông nơi đại lộ Internet. Cảm giác làm được nhiều việc hay “multitasking” cuối cùng cũng chỉ là ảo giác mà tốc độ tạo ra. TikTok, Reels hay các mẹo học siêu tốc giống như những tên tay đua hăm hở rủ rê não bộ chạy theo dòng thông tin ấy. 

Thế rồi, giữa vô số ngã rẽ và biển báo lấp lánh, mình cứ mải miết tăng tốc mà không nhận ra mình đang chạy vòng trong một bùng binh không có lối ra. Điều khiến người ta mỏi mệt không hẳn là vì chưa đi đủ xa, mà là vì đã xoay cuồng giữa hàng trăm làn đường, để rồi cuối cùng vẫn kẹt giữa điểm xuất phát – động cơ nóng ran, mà đích đến thì chẳng hề rõ ràng.

II. Những chuyến xe mãi đợi đèn xanh

Trên xa lộ thông tin, có một làn đường đặc biệt: làn “chờ đọc sau” . Đó là nơi những video được lưu lại vì quá hay để bỏ lỡ, podcast tối ưu năng suất được đánh dấu để nghe lúc tập trung hơn, danh sách sách được cẩn thận ghi chú khi có thời gian sẽ đọc kỹ. Mỗi nội dung là một chuyến xe đang chờ được khởi hành. Nhưng rồi, ngày qua ngày, chúng vẫn cứ nằm đó, xếp hàng dài như đoàn xe bỏ hoang – chưa và có lẽ sẽ không bao giờ rời bến. Ta cứ thế nhồi thêm vào bãi đỗ xe ấy những ý định tốt đẹp: một bookmark, một tab mở dở, một bài viết lưu lại. Không phải vì không muốn xem, mà vì luôn chờ một thời điểm đúng lúc. Nhưng những thời điểm ấy hiếm khi đến. Có những chiếc xe cứ nằm im ở bến, phủ lên mình lớp bụi thời gian. Còn mình cứ mải gom góp tri thức, xếp thêm hoài những dự định chưa thực hiện, để rồi tâm trí kẹt cứng như một con đường tắc. Thay vì tiếp tục chất thêm, có lẽ điều cần làm là bước lên một chiếc xe bất kỳ và hết mình với hành trình ấy.

III. Lặng giữa giao lộ số

Chúng ta đã quá quen sống giữa những ngã ba tâm trí: những dự định bỏ dở, những cuộc trò chuyện chưa kịp trả lời, những công việc không tên,…Mọi thứ dang dở giống như chiếc xe đang chờ đèn xanh, khiến tâm trí lúc nào cũng bận rộn và mệt mỏi vô cùng.

Trong một thế giới luôn trưng ra vô số “gợi ý”, ta cứ mải mê rẽ lối mới mà quên dừng lại cảm nhận một ngày không còn chuông báo reo, không còn thông báo nhấp nháy ở góc màn hình, không phải chen chúc giữa hàng chục tab đang mở dở, không bị kẹt trong ngã tư của những công việc chưa xong.

Nhưng đôi khi, tự do không nằm ở việc đi thêm đường, mà ở việc chọn một hướng và dám buông bớt những ngã rẽ còn lại. Tắt bớt những âm thanh vội vã. Gấp lại những giao lộ đang chờ. Để một lần, bạn không bị cuốn đi, mà là người tự cầm lái trên chính con đường mình thực sự muốn chọn.

Bình luận về bài viết này

Comments (

0

)