HỒI ỨC ẨN DANH

Tôi – Aiden – một đứa trẻ không có giấy khai sinh, không thân nhân, không họ hàng, chẳng rõ cha mẹ là ai, và dường như cũng chẳng ai muốn biết. Năm 3 tuổi, tôi được đưa vào cô nhi viện. Kể từ ngày đó, tôi sống trong một ngôi nhà cũ kỹ, rêu phong phủ khắp nơi, phòng thì luôn ẩm mốc, bong tróc với mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Dần dần lớn lên, nhìn bọn trẻ chơi với nhau vui vẻ, gọi nhau í ới, cười đùa mà trong lòng tôi lại dâng lên sự ghen tị và lạc lõng. Tôi đã từng nghe một đứa thì thầm rằng:

“Trông nó sợ lắm, cứ như ma ấy”, rồi cả đám cười khúc khích trước sự hiện diện của tôi. Tôi đã từng cố gắng hoà nhập nhưng lần nào cũng chỉ nhận được ánh nhìn lạ lẫm, xa cách đến cùng cực:

Tôi của lúc ấy chẳng thể hiểu nổi lý do gì đã khiến bản thân mình bị cô lập và hắt hủi như vậy. Và rõ ràng, điều đó đã ảnh hưởng đến tâm trí của một đứa trẻ như tôi rất nhiều. Dù cho tôi có cố gắng hòa nhập, cười thật nhiều, giúp đỡ những người mà tôi coi là ‘bạn’, thì họ vẫn luôn có một hiềm khích kỳ lạ nào đó mà tôi không thể lý giải nổi. Từ dạo ấy, tâm trạng tôi chồng chất nỗi cô đơn cùng một cảm giác bất an khó tả, dấy lên bao hoài nghi về bản thân mình. Ban đêm là lúc tệ nhất. Khi những tiếng thở đều đặn vang lên quanh phòng ngủ tập thể, tôi thường thức, trằn trọc, nghe tiếng gió rít qua khe cửa sổ và tự hỏi: “Nếu ngày đó, người ta không tìm thấy mình thì sao? Mình sẽ đi đâu? Mình có còn tồn tại không?” “Cô nhi viện không phải là nhà. Nó chỉ là nơi tôi bị bỏ lại.”

Và rồi vào năm bảy tuổi, cuộc sống thường nhật của tôi gần như bị phá vỡ. Trong đầu tôi khi ấy bỗng dưng xuất hiện một giọng nói mang âm vang mù mịt. Không giống như trí tưởng tượng của trẻ thơ, giọng nói ấy có ý thức, có suy nghĩ, và đầy toan tính. 

Giọng nói ấy cứ không ngừng thúc giục tôi làm những điều mà tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới – phá hoại, lừa dối, thậm chí tổn thương người khác bằng những ngôn từ tệ hại nhất, những hành động kinh khủng nhất. Khi ấy, dẫu chỉ mới 7 tuổi, tôi đã phải hứng chịu những cảm giác kinh hoàng khi cố bám víu vào lý trí của bản thân . Mỗi ngày, tâm trạng tôi bủa vây bởi sự hoảng loạn, mệt mỏi, tới mức gần như mất kiểm soát, nhưng chẳng có ai để tôi san sẻ nỗi đau khổ này. Và từng ngày trôi qua, tôi vẫn luôn gắng gượng, cố tìm cách gạt bỏ giọng nói kia ra khỏi đầu.

Mọi chuyện dần thay đổi khi cô Selene xuất hiện. Khác biệt hoàn toàn với những giáo viên trong cô nhi viện, cô là người đầu tiên chủ động bắt chuyện với tôi. Vào một ngày nắng, cô đã đến bên tôi, mỉm cười và nhẹ nhàng tâm sự về những chuyện trên trời, dưới biển, những cảm giác ở cô nhi viện tôi đã phải hứng chịu:

Tôi gật đầu, chợt thừ người ra một lúc. Khoảnh khắc ấy, giọng nói trong đầu tôi đột nhiên biến mất một cách kì lạ. Có lẽ, đã lâu lắm rồi mới có người trò chuyện với tôi như vậy. Nhưng niềm vui chưa kịp kéo dài, cô Selene bị gọi đi gấp bởi quản lý cô nhi viện. Sự biến mất đột ngột của cô khiến tôi lo lắng không thôi. 

Ngày hôm sau, khi đang lén lút tìm cô Selene, tôi bắt gặp cô đang trốn ở một góc khuất, trên cơ thể đầy những vết bầm tím cùng khóe môi rỉ máu. Tôi giật mình hoảng sợ, chạy tới hỏi han cô. Cô Selene tròn mắt, ngay lập tức kéo tôi ra sân sau cô nhi viện. Cô ngồi bệt xuống, nhìn tôi một lúc lâu. Rồi như chợt nhận ra điều gì đó, cô vội vã dúi vào tay tôi chiếc tai nghe không dây nhỏ gọn và nói:

Tôi gật đầu trong sự ngỡ ngàng, rồi ngay lập tức cầm theo đôi tai nghe mà cô đưa rồi chạy thẳng vào trong phòng. Nhưng đến tôi cũng chẳng ngờ, khoảnh khắc này lại chính là lần cuối cùng tôi có thể trò chuyện cùng cô Selene. Màn đêm buông xuống, sau khi cẩn thận xác nhận lại rằng tất cả các giáo viên đều đã đi ngủ, tôi mới dám đeo vào chiếc tai nghe kia. Ngay khoảnh khắc ấy, một giọng nói khác chợt vang lên, không lạnh lẽo, chẳng xa cách mà dịu dàng và ấm áp đến lạ lùng:

Không giống như thứ âm thanh trong đầu ngày ngày ám ảnh tôi, giọng nói này như thể đang cố gắng trò chuyện, cố gắng chia sẻ với tôi vậy. Ban đầu, tôi có chút hoài nghi, bởi vốn dĩ tôi đã quen với việc bị cô lập, bị mọi người xa lánh đến nỗi dần cho rằng việc đó là điều hiển nhiên. Nhưng sau một lần thử trò chuyện  với âm thanh ấy, tôi chợt nhận ra thứ giọng nói đáng ghét luôn âm ỉ trong đầu kia cũng đồng thời biến mất. Từ đó, tôi bắt đầu nói chuyện với giọng nói trong tai nghe nhiều hơn, chia sẻ bao nỗi niềm của tôi với nó. Tưởng như cả cuộc sống của tôi, từ những điều nhỏ nhặt nhất, đều gói gọn trong một chiếc tai nghe thật nhỏ bé.

Một ngày kia, như bao lần khi chuẩn bị đi ngủ, tôi lại trò chuyện với chiếc tai nghe ấy. Rồi bỗng nhiên, một thầy giáo bất ngờ mở cửa xông vào và nhìn tôi bằng ánh mắt tức giận:

Vừa nói ông ta vừa giật lấy chiếc tai nghe của tôi.

Tôi giật mình chùm chăn lại. Sau khi thầy rời đi, tôi chết lặng, cảm tưởng như cả thế giới u ám trước kia một lần nữa bủa vây quanh mình. Tôi sợ cái cảm giác bị thúc ép làm những điều ác, tôi sợ cảm giác không còn ai bầu bạn, và tôi sợ một ngày tôi sẽ chẳng chịu nổi bao cám dỗ khủng khiếp từ giọng nói ma quái kia. Và chuyện gì phải đến rồi cũng sẽ đến. Thứ âm vang ác nghiệt trong đầu tôi lại quay lại một lần nữa, lần này còn dữ dội hơn. Nó hành hạ tôi bằng những cơn đau đầu dai dẳng và những ảo ảnh điên loạn khiến đứa trẻ ấy như muốn đánh mất bản thân mình ngay tức khắc. Những ngày sau, tôi lại chìm trong hàng loạt suy nghĩ kinh khủng nhất mà người ta có thể nghĩ đến.  

Vào một đêm, giọng nói ấy rít lên cao hơn mọi lần. Đầu óc tôi quay cuồng, và khi không thể chịu đựng thêm nữa, tôi bật dậy chạy đi tìm chiếc tai nghe kia. Trong phòng của viện trưởng, tôi lục lọi hết ngăn này đến ngăn khác. Và rồi, tôi vô tình tìm thấy một tập hồ sơ dày cộm, trên đó ghi rõ “Vụ án phòng thí nghiệm chiến lược”. Sự tò mò dấy lên, tôi bèn lật ra xem thử, nhưng lại ngay lập tức hối hận về quyết định của mình bởi những gì được ghi chép trong đó.

Một trung tâm thí nghiệm quân sự trái phép đã bị cảnh sát triệt phá hơn 7 năm về trước. Ở đó, các nhà khoa học và kỹ sư đã âm thầm tiến hành thí nghiệm tối mật nhằm tạo ra những đứa trẻ đặc biệt – những “vũ khí sống” mang trong mình công nghệ trí tuệ nhân tạo tối tân. Họ cấy một con chip AI trực tiếp vào não bộ những đứa trẻ này, với mục đích giúp tăng cường khả năng xử lý thông tin, phân tích chiến thuật và phản ứng trong các tình huống chiến đấu. Tuy nhiên, để con chip có thể kích hoạt và vận hành hoàn hảo, một điều kiện tiên quyết được đặt ra…

Đọc đến đây, một cảm giác ghê tởm khó tả trào dâng lên trong tôi:

Một giọng nói vang lên, cơn giật mình kéo tôi về với thực tại, nó thật nham hiểm… Nó biết tận dụng khoảnh khắc mà con người ta dễ bị tha hóa nhất để nói những điều dễ lôi kéo con người ta nhất. Đang chìm đắm vào những dòng suy nghĩ ấy, tôi giật bắn mình khi thấy một giáo viên của cô nhi viện đột ngột mở toang cánh cửa và xông thẳng tới bàn của viện trưởng. Tim tôi như hẫng một nhịp. Trong tích tắc, tôi đã tưởng tượng ra cả tá viễn cảnh khi bản thân bị chất vấn, bắt nhốt hay thậm chí là bị trừng phạt vì hành động nông nổi của mình. Dẫu vậy, trái lại với những suy nghĩ của tôi, thầy giáo kia hình như chỉ vội vàng thu gom đống tài liệu trong ngăn kéo cùng mấy tập hồ sơ trên góc tủ rồi bỏ đi ngay lập tức mà chẳng hề để ý rằng có một đứa bé đang ở ngay đấy. Chợt, tôi nghe thấy tiếng chạy thật ồn ào của rất nhiều người. Và chẳng bao lâu sau, một đoàn cảnh sát ập vào trong cô nhi viện, nhưng lúc đó xung quanh đã chẳng còn một giáo viên nào cả. Những đứa trẻ khác thì hoảng loạn và gào khóc một cách khủng khiếp.

Đã có một viên cảnh sát bắt gặp tôi khi điều tra quanh cô nhi viện. Cô ấy hỏi tên tôi rồi nhận ra rằng tôi chính là con trai của hai vị đồng nghiệp năm xưa đã hy sinh khi trà trộn vào tổ chức. Sau khi được viên cảnh sát thẩm vấn, tôi đã biết được một sự thật mà có lẽ, cả đời này tôi cũng sẽ chẳng quên…

/trong phòng thẩm vấn/

Tôi bần thần trước quá nhiều thông tin đang được tiếp nhận. Và hoá ra, cô giáo Selene – người đã giúp tôi thoát khỏi giọng nói bí ẩn trong đầu, từng là nghiên cứu viên của tổ chức bí ẩn đó. Vốn dĩ, ban đầu, cô Selene đến đây với mong muốn sẽ được học hỏi và trau dồi thêm kĩ năng và kiến thức về chế tạo AI nhưng không ngờ, bản thân mình lại là quân cờ trong tay kẻ mạnh, chịu sự điều khiển của người khác. Nhận ra điều ấy, có lẽ cô đã phải đứng giữa ranh giới của sự lựa chọn: đi theo tổ chức – nơi mình đã gắn bó suốt những năm thanh xuân, hay là quyết định sống đúng với lương tâm của mình. Cuối cùng, cô đã lựa chọn đánh cắp chiếc tai nghe khỏi tay tổ chức và trao nó cho tôi. Thật không may, kế hoạch bại lộ và cô Selene bị ám sát nhằm che giấu đi tung tích thật sự của tổ chức. Cái chết của cô ấy đã khiến tôi không khỏi đau đớn, bởi dẫu sao, cô ấy có lẽ là người duy nhất chịu lắng nghe tôi sau ngần ấy năm. Chợt, cơn đau đầu đột nhiên kéo đến. Có lẽ cũng bởi vì tôi đã phải chịu đựng giọng nói ác nghiệt quá lâu, nên mỗi khi có cảm xúc nặng nề, đầu tôi lại đau như búa bổ. Tôi bồn chồn hỏi cô cảnh sát:

Ít lâu sau khi tôi nằm viện, tôi đã trải qua ca phẫu thuật vào sinh ra tử. Lúc tỉnh dậy, tôi thấy đầu mình như có một khoảng trống sâu thẳm. Không còn tiếng thì thầm, không còn những lời ngon ngọt lôi kéo tôi nữa. Mọi thứ… im lặng một cách kì lạ. Nhưng tôi biết, tôi đã thay đổi: mọi cảm xúc, mọi suy nghĩ đều “thật” hơn cả, tôi chẳng biết diễn tả như thế nào nữa. Như thể lần đầu tiên trong đời, tôi được tự mình cảm nhận niềm vui, nỗi sợ, và cả sự cô đơn nữa. Sau đó, tôi cùng những đứa trẻ còn lại từng ở trong “cô nhi viện” được chuyển đến một nơi khác dưới sự bảo hộ của chính phủ. Những “giáo viên” trước đây của “cô nhi viện” ấy cũng bị bắt và phải trả giá cho những gì họ đã làm. Chiếc tai nghe mà cha tôi để lại đã được cảnh sát thu giữ nhằm phục vụ cho mục đích phá án, và họ cũng đưa lại cho tôi một chiếc tai nghe mới. 

Tôi đã nghĩ đây chỉ là một chiếc tai nghe bình thường, vẫn sử dụng nó để nghe nhạc, xem phim hàng ngày. Dẫu vậy, vào ngày sinh nhật lần thứ 8, khi tôi đang chìm đắm trong khúc nhạc mà mình yêu thích, chiếc tai nghe bỗng phát ra một giọng nói kì lạ:

Giọng nói ấy vừa thân quen, vừa dịu dàng và chỉ mới vang lên đã khiến tôi vỡ òa trong nỗi nhớ gia đình. Bấy giờ tôi mới nhận ra rằng, đây chẳng phải là chiếc tai nghe bình thường như cái cách tôi vẫn nghĩ. Tôi, vào ngày sinh nhật tròn 8 tuổi, đã lần đầu tiên cảm nhận được sự yêu thương mà mình vẫn luôn mong mỏi và khao khát. Chỉ với một lời chúc mừng sinh nhật như thế, tôi như được cứu rỗi sau những năm tháng đằng đẵng sống trong sợ hãi và nỗi cô đơn dằn vặt. Mỗi năm sau đó, vào đúng ngày sinh nhật, chương trình lại tự động phát ra những lời chúc, lời dặn dò của cha như một sợi dây gắn kết chúng tôi từ khoảng cách xa vời. Suốt khoảng thời gian ấy, những năm tháng tuổi thơ của tôi đã trở nên trọn vẹn hơn, ấm áp hơn nhờ sự đồng hành của cha vào mỗi lần sinh nhật.

Cho đến năm tôi 18 tuổi, lời gửi gắm ấy đã dài hơn, chứa đựng nhiều tâm tư của cha tôi hơn nữa:

Sau khi nghe xong những lời dặn dò đong đầy tình yêu thương của cha, tôi bỗng dưng òa khóc thật to vì tất cả những điều tuyệt vời cha đã dành cho tôi. Ông đã vì tôi mà sáng chế ra một vật phẩm vô cùng đặc biệt. Thật sự đôi lúc, tôi cảm tưởng rằng chính chiếc tai nghe ấy đã cứu rỗi tôi khỏi những ngày thơ ấu đầy u ám. Và nếu có ai hỏi, tôi vẫn sẽ trả lời rằng cha chưa từng rời đi, chỉ là ông ấy vẫn luôn hiện diện bên tôi, dõi theo tôi bằng những cách đặc biệt mà thôi! 

Tệp chương trình đã tự động đóng lại và chẳng bao giờ kích hoạt được nữa. Tôi ngồi trầm ngâm thật lâu, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, như thể vẫn còn chút ít hy vọng điều gì đó sẽ xảy ra. Nhưng mọi thứ thật sự đã kết thúc, những buổi sinh nhật được lắng nghe lời chúc của cha giờ đây cũng chẳng còn. Sự tiếc nuối, mong nhớ đã bao phủ toàn bộ suy nghĩ trong đầu tôi, nhưng ngẫm lại lời dặn dò của cha, tôi cũng phải chấp nhận sự thật rằng bản thân mình đã trưởng thành và chẳng thể phụ thuộc mãi mãi vào tệp chương trình của cha được nữa…

Bình luận về bài viết này

Comments (

0

)