I. Box bật mood
Với mình, CNN giống như một chiếc hộp jack-in-the-box – nhìn bề ngoài thì chẳng có gì nổi bật: các lớp học vẫn diễn ra theo thời khóa biểu, tiếng trống vẫn đều đặn điểm đúng giờ, sân gạch đỏ vẫn sáng rực nắng mai. Nhưng cứ thử “xoay tay quay” mà xem – bước chân ra hành lang vào giờ ra chơi, hay đi ngang sảnh gạch lúc ban trưa – sẽ luôn có điều gì đó bất ngờ đang chờ đợi.

Tuyệt nhiên, chẳng ai biết chiếc hộp hình chữ nhật hôm nay sẽ “bật” ra điều gì. Khi là một vòng tròn tám người cười đùa vui vẻ, khi là một quầy booth mới toanh tấp nập khách hàng, khi lại là khúc hát mừng sinh nhật bất chợt đầy cuồng nhiệt. Và cứ thế, mỗi ngày đến CNN lại là một chuỗi những sự kiện ngẫu nhiên đầy bất ngờ.
II. Năng lượng bật ra – khúc cheer bất tận
Thỉnh thoảng mỗi lần tan tiết cuối buổi chiều, CNN lại khiến nguồn năng lượng cuối ngày của mình bừng tỉnh bằng những tiếng “hey hey” vẫy gọi vang rất to từ dưới sân. Cả lớp không hẹn mà cùng đứng dậy, chạy ra lan can nhìn xuống. Dưới kia, một nhóm CNNers đang cất lên những bài cheer đặc trưng, chẳng cần loa đài mà vẫn tạo nên những âm vang đầy cháy bỏng. Dần dà, đám đông đang tựa lan can bắt đầu hưởng ứng theo, từ hành lang ồ ạt kéo nhau xuống sân để hòa chung một nhịp đập. Tất cả đều đồng thanh những câu hát quen thuộc, xen lẫn những tràng vỗ tay rộ lên như sóng lan. Chẳng có một lịch hẹn cố định, nhưng cả sân trường bỗng biến thành một buổi hòa nhạc không báo trước.

Cái cách năng lượng xuất hiện ở CNN cũng kỳ cục như vậy – nó không đến theo kế hoạch mà bật ra một cách rất đỗi tự nhiên chẳng cần lý do. Mình từng nghĩ năng lượng là thứ cần chuẩn bị trước. Nhưng ở dưới khoảng trời hình chữ nhật ở CNN, chỉ cần đúng lúc – một câu đùa, một tiếng hú – là mọi nguồn năng lượng bỗng dưng bật tung như pháo giấy, khuấy động bầu không khí lúc nào không hay.
III. “Lăn” lông lốc – “secret” thường ngày của CNNers
Chẳng cần đếm ba hai một, chỉ cần nghe “đồng bọn” đánh tiếng – nhóm học tập, nhóm CLB, nhóm chạy dự án hay nhóm rủ nhau trốn deadline này bằng cách… cùng ngồi làm deadline khác – là mình bật lên liền. Nhưng làm thế nào để chỉ bằng một buổi tụ hội mà tụi CNNers mình có thể làm ngần ấy việc ấy à? Lăn.

Lăn ở sảnh gạch, lăn trong một phòng học trống mà cả hội đã phái “sứ giả” thăm dò từ trước, lăn chỗ băng ghế đá và thậm chí là lăn ở cả cầu thang – lăn đúng nghĩa, và đó cũng là cách để tụi mình thấm đẫm mùi vị của tuổi học trò theo cách riêng: giòn tan tiếng cười vô tư, ngọt bùi từ những câu chuyện “ô-mai” và đôi lúc còn thoang thoảng cả hương vị… bánh gà nữa.
Giờ lăn ấy không đơn thuần chỉ có “lunch” – mà còn là cái cớ để tề tựu đầy đủ “bá quan văn võ” của hội bạn thân, để rồi cùng cười lăn cười bò, để share miếng chả, hay kể cả là để tìm mọi cách lôi kéo đứa dè dặt vì lý do “lát kiểm tra bài” chung vui từng phút giây.
IV. Lực đẩy – deadline và những cuộc “marathon” không hồi kết
Thử tưởng tượng bạn vừa trải qua và chiến thắng một trận đánh đã kéo dài đằng đẵng, chưa kịp thở lấy sức thì đã có thông báo về đợt “ra quân” tiếp theo. Đúng, CNN là nơi như vậy đấy. Danh sách các bài thuyết trình, các chiến dịch CLB, các đợt tổng duyệt hoạt động của trường lớp cứ nối dài không thấy điểm dừng đâu.
Nghe thôi đã thấy ngán rồi, nghĩ đến việc phải chật vật thôi lại càng khiến CNNers tụi mình nhụt chí hơn. Dẫu đã kêu than cho chán chê đã đời, mình vẫn phải bật dậy tiếp. Có gì đó trong cái hỗn loạn không hồi kết ấy khiến tụi mình “cứng” hơn, lì hơn, và “điên” hơn chút đỉnh. Những đợt chạy deadline muốn đứt hơi đó không khiến tụi mình lụi đi mà dường như thắp lên bên trong tụi mình một ngọn lửa còn cháy bỏng hơn tất thảy.

Có thể nói, áp lực ở đây không đè bẹp mà đẩy bật – và đẩy tới rất xa, xa hơn bất cứ đường chạy nào mà bất cứ ai đã rào trước, đẩy tụi mình tiến tới một phiên bản nâng cấp “xịn sò” hơn của bản thân.
V. Khi bất ngờ không còn là chuyện… bất ngờ
Nằm ẩn bên trong chiếc hộp khép hờ của khoảng trời hình chữ nhật, chỉ trực chờ có người chạm vào là sẽ bật mở đầy bất ngờ – linh hồn của CNN là vậy đấy. Và chỉ sau ít lâu vào làm dân Ngữ, bạn sẽ nhận thấy điều đó không còn là ngoại lệ quá lạ lùng nữa – nó trở thành một phần của nhịp sống, một ngã rẽ tất yếu trên đường đi học, một người bạn có phần “sáng nắng chiều mưa”, tuyệt nhiên không thể đoán trước.

Mỗi lần nắp hộp bật mở, bạn sẽ nhận được những món quà có-một-không-hai nhất, những khoảnh khắc và kỉ niệm mới, những dị bản chẳng-giống-ai khó quên mà đảm bảo sẽ khắc ghi trong tâm trí bạn đến mãi về sau.
Và đó cũng là cách học sinh CNN trưởng thành – không trong vùng an toàn, mà ngược lại ở nơi toàn những điều bất ngờ, thỉnh thoảng xen lẫn bất ổn, và những niềm vui không bao giờ báo trước.

Bình luận về bài viết này