Những cánh hoa thuần bạch. Quả đồi ấy. Chị. Tôi…
Chị kéo tôi ra khỏi giấc ngủ miên man:
“Tháng 3 rồi đấy. Đi nào, đi nào.”
Chúng tôi gọi nơi ấy là “quả đồi trắng”. Một quả đồi bé nhỏ, trên đỉnh sừng sững cây hoa ban, phủ trắng bãi đất phía dưới. Rắc lên bãi đất vô hồn ấy chút trí tưởng tượng, cùng với những cánh hoa trắng tinh khôi kia, chúng tôi như có thể gối đầu lên những đám mây, trải mình trên lớp tuyết thanh khiết. Thế giới của đám mây và tuyết chưa bao giờ tồn tại, dẫu vậy, lại là cách duy nhất để hai đứa nhóc ngày ấy cất lên tiếng cười vô tư. Nói cách khác, để quên đi cái nghèo, cái đói, sự thiệt thòi…
Chúng tôi đã ao ước nhiều thứ trên quả đồi ấy. Quá nhiều để tôi có thể nhớ hết. Nhưng chúng luôn chứa chữ “mãi mãi”: “Ước gì chúng ta mãi mãi ở bên nhau”, “Ước gì chúng ta mãi mãi yêu thương nhau”,…
Đến giờ tôi mới nhận ra, tất cả mọi thứ trên quả đồi trắng chỉ thuộc về giả tưởng, như một quy luật, đều là những mơ ước hão huyền.
Chiếc lược ngà nhỏ nhắn. Bàn tay chị. Chồng sách vở sờn cũ.
Chúng tôi vẫn ngồi dưới gốc cây hoa ban trên quả đồi trắng. Có điều, tôi và chị đã không còn là 2 cô nhóc hồn nhiên. Tuổi xuân xanh cướp đi những thú vui trẻ con, vụng về để hướng người thiếu nữ về những mối quan tâm khác…
Kia chẳng phải chiếc lược của mẹ? Phải rồi, luôn là chị cầm chiếc lược đó, vì mẹ tín cẩn chị hơn tôi nhiều. Nhẹ nhàng chị chải mái tóc tôi. Luôn chỉ là chị chải cho tôi, vì tóc chị vốn đã đủ mềm… Lông mày lá liễu, hàng mi cong cong, đôi mắt sâu lắng và môi tươi thắm như cánh sen. Chị thật đẹp. Quá đẹp.
“Bê chồng sách vở ra đây đi. Chúng mình học tiếp.” – Chị dịu dàng nói.
Thực ra chỉ tôi mới cần học. Luôn là chị giảng cho tôi, vì chị thừa thông minh. Chị có tất cả: vẻ đẹp, tri thức lẫn sự kính nể của mọi người. Dần dần tôi đã không thể rời mắt khỏi chị. Tôi tự hỏi thói quen đó xuất phát từ lòng ngưỡng mộ hay sự đố kỵ hằn học.
Mỗi lần quay về căn nhà nhỏ bé, xập xệ. Tôi luôn muốn có cơ hội rời đi. Còn chị lại chỉ nhẹ cười: “Có sao đâu, được ở bên gia đình là tốt rồi”. Không hiểu sao, tôi cảm giác nụ cười chị ẩn giấu nỗi niềm riêng…
Có một tối tôi không ngủ được. Phòng bố mẹ còn sáng đèn. Họ làm gì vào giờ này? Tôi ghé tai nghe. Xét cho cùng, trí tò mò là bản năng tự nhiên, khó cưỡng lại của con người.
“Trường của 2 đứa có 1 suất du học đấy. Chúng luôn đứng đầu các kỳ thi. Cơ hội cao nhỉ?” – Giọng trầm ấm của mẹ vang lên.
“Phải. Nhưng có 1 suất thôi…” – Bố lo lắng đáp.
“Tin vui” như một nhát dao xuyên thẳng vào ngực. Rốt cuộc tôi vẫn chẳng có gì. Tôi xinh xắn, chị tuyệt đẹp. Tôi thông minh, chị là thiên tài. Tôi là mặt trăng thì chị là mặt trời. Suất học bổng này chắc chắn sẽ vào tay chị, và tôi không có cách nào mừng cho chị. Thật khó để ước cho người khác tất cả trong khi bản thân chẳng có gì. Tôi khóc, khóc trong sự uất ức tột cùng. Sẽ chẳng ai thèm nghe những uất ức này trừ màn đêm vô tận.
Đã được 2 tháng từ đêm ấy. “Dậy đi nào!” – vẫn là chị đánh thức tôi, nhưng hôm nay chị có vẻ hấp tấp: “Dậy đi, em trúng học bổng rồi đấy!” Không thể nào. Tôi nghĩ do chị từ chối đi. Nhưng điểm số của tôi trong học kỳ này hoá ra đều cao hơn chị. “Cũng may em học tập tiến bộ không ngờ, nên chị không phải chọn lựa. Chị chẳng thích xa nhà đâu. Em xứng đáng lắm” – Chị cười, lại là nụ cười kì lạ đó. Dẫu vậy, tôi vẫn tin lời chị nói.
Trở lại sau 8 năm, tôi đã trở thành người phụ nữ giàu học thức. Tôi muốn gặp chị. Nhưng thứ duy nhất tôi thấy là dòng nước mắt lã chã trên má mẹ, và câu nói mà đến giờ vẫn khiến tôi lạnh sống lưng: “Chị đang đợi con trên quả đồi trắng.”
Quả thực chị trên quả đồi trắng đợi tôi, nhưng chị sẽ không bao giờ vui đùa, chải tóc hay giảng bài cho tôi nữa, bởi chị đã ngủ say dưới tấc đất này. Chị luôn đánh thức tôi mỗi sáng, nhưng tôi lại không thể đánh thức chị khỏi giấc ngủ này. Mẹ đã kể hết cho tôi. Thực ra chị muốn ra nước ngoài phải không? Khi tôi khóc đêm đó, chị đã nghe thấy và quyết định vứt hết tương lai mình vào hố lửa vì tôi, phải không? Bom Mỹ đã chấm dứt cuộc đời tẻ nhạt của chị. Nụ cười ngày ấy, là để che giấu sự bất lực, nhẫn nhịn. Ngay từ đầu, kẻ hạnh phúc nhất đã luôn là tôi. Tôi cứ nghĩ giá trị của một người nằm ở tài sản hay sự ái mộ họ nhận được. Ngay lúc này, rõ ràng tôi đã đạt được những gì mình muốn, nhưng lại cảm thấy như một kẻ thất bại.
Mỗi mùa xuân, quả đồi trắng đều quay lại. Dẫu sợ hãi thì vẫn nên nhìn thẳng vào nó.
Trả lời