


“It’s strange how just a simple smile can change
The course of someone’s day
It doesn’t matter who it’s from or why
The outcome’s just the same.
The day I sat down at this booth.
It was two years ago today
A waitress filled with life and youth walked by
And she smiled”
Tôi đã gặp nàng. Một cô nàng có gu, với mái tóc tém và cặp kính cận như bao trùm lấy khuôn mặt. Nàng gọi một ly cà phê sữa, nhưng điều làm tôi ấn tượng hơn cả là giọng nói của nàng. Nhẹ nhàng như vô lực, trái ngược với ngoại hình có phần “bụi bặm”. Nàng cảm ơn tôi và nở một nụ cười, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi nhận được một cử chỉ thân tình đến vậy, thay vì câu “cảm ơn” lạnh lùng của những vị khách ghé thăm.
Hôm ấy, ánh mắt tôi không thể rời khỏi nàng.

“I don’t know
But I think I may be fallin’ for you
Dropping so quickly
Maybe I should keep this to myself
Waiting ’til I know you better
I am trying, not to tell you
But I want to,
I’m scared of what you’ll say
And so I’m hiding what I’m feeling
But I’m tired of holding this inside my head”
Có lẽ tôi không thể lừa dối thêm về tình cảm của mình được nữa. Tôi chưa bao giờ yêu thích công việc barista của mình, cho đến khi tôi gặp được nàng. Tôi đến quán từ rất sớm, mong ngóng từng giây phút cho đến đúng 7 giờ sáng để lại được nhìn thấy nụ cười nàng khi nhận được ly cà phê sữa nóng. Và khi giây phút ngắn ngủi ấy trôi qua, tôi lại có chút hụt hẫng mỗi khi thấy bóng lưng nàng bên cửa quán.
Liệu nàng có để ý, cà phê hôm nay ngọt hơn thường ngày?
***
Hôm nay là tròn một tháng tôi đến quán. Vẫn đều đặn như thường ngày, 7 giờ sáng, một ly cà phê sữa, và nụ cười ấm áp của anh barista. Hóa đơn trong ví dày thêm, giống như tình cảm của tôi dành cho anh vậy, tích cóp từng chút, từng chút, để rồi không thể chất chứa nổi trong trái tim chật hẹp này.
Tôi muốn thổ lộ với anh.




“I wanna be your vacuum cleaner
Breathing in your dust
I wanna be your Ford Cortina
I will never rust
If you like your coffee hot
Let me be your coffee pot
You call the shots, babe
I just wanna be yours”
Hôm nay nàng lại đến quán, đều đặn như vậy đã tròn một tháng rồi. Tôi thấy nàng từ phía xa, chẳng nghĩ suy mà đôi tay tự động pha một ly cà phê sữa – như một thói quen vậy. Nàng đến bên quầy, vẫn nụ cười ấy, nhưng sao trong ánh mắt nàng lại có điều gì như muốn nói. Đây là lần đầu tiên trong tôi nảy lên cảm xúc mạnh mẽ đến vậy.
Nàng đưa tay nhận ly cà phê sữa, và trong một khoảnh khắc không tự chủ, tôi đã nắm lấy đôi bàn tay nàng.

“You’re in my arms
And all the world is gone
The music playing on
For only two
So close together
And when I’m with you”
Tôi và nàng có gọi là chính thức bên nhau chưa nhỉ? Tôi không rõ nữa, nhưng chỉ biết rằng nàng đi sóng đôi bên tôi mỗi giờ tan làm. Chúng tôi đi bên nhau, cùng nhau thưởng thức đồ uống yêu thích của nàng, một ly cà phê sữa. Mùi hương của cà phê với mùi tóc nàng như làm tôi ngây ngất. Bỗng nàng ngâm nga một giai điệu, mà đến tận bây giờ tôi vẫn không thể quên được: “Put your head on my shoulder/ Hold me in your arms, baby”. Không biết có phải lời hát ấy đã dẫn lối cho tôi, hay do chúng tôi đã chờ đợi quá lâu cho khoảnh khắc này, tôi ôm lấy nàng.
“Vậy là giờ chúng mình đã chính thức là một đôi rồi đấy”



“Even though it’s been so long
My love for you keeps going strong
I remember the things that we used to do
A kiss in the rain ’til the sun shine through
I tried to deny it, but I’m still in love with you
I miss you like crazy, I miss you like crazy
Ever since you went away, every hour of every day
I miss you like crazy, I miss you like crazy
No matter what I say or do
There’s just no getting over you”
Hôm nay nàng không đến quán. Cũng không đợi tôi sau tan làm. Tôi đã chờ nàng, rất lâu, tôi chờ được nhìn thấy bóng lưng nàng như mọi khi, nhâm nhi ly cà phê sữa bên góc quán. Tôi nhớ tiếng bước chân nàng mỗi chiều tản bộ, nhớ mùi hương trên mái tóc nàng mỗi khi nàng tựa đầu vào vai tôi. Hơn tất thảy, tôi nhớ nàng da diết. Phải chăng tôi và nàng đã đến lúc kết thúc? Suy nghĩ ấy làm tôi khó thở, cô đơn, hụt hẫng, giận dỗi, chua chát.
Có lẽ tôi đã không nhận ra, nhưng playlist hôm nay của quán, là những ca từ cho kẻ thất tình.


“I hope we never change
I hope we stay the same
I hope that we can love through the pain
After the honeymoon fades.”
Bài hát nhẹ nhàng vang lên bên trong quán cà phê, nhưng đó không là những âm thanh vô nghĩa chỉ để làm hài lòng đôi tai của thị hiếu. Âm nhạc đã dẫn dắt tình yêu của chúng tôi, mở đầu nó, và chữa lành nó. Hai mảnh đời đơn độc, gặp nhau, chia xa, và lại tìm thấy nhau trong góc quán.
Chúng tôi nhìn nhau, và vỡ òa bao xúc cảm, có lẽ bởi sự nhẹ nhõm, khi cuối cùng đã không bỏ lỡ nhau.
Có lẽ, “dù có cố gắng chối bỏ, ta sẽ chẳng thể nào hết yêu.”
