VƯỜN BÁCH HỢP

Chuyện rằng, tại một ngôi làng nhỏ tọa lạc ở phía Nam của vương quốc nọ, người ta truyền tai nhau về một truyền thuyết rất đỗi kì quặc. Chẳng rõ ai là kẻ đầu tiên chứng kiến – hay thậm chí là bịa đặt ra câu chuyện viển vông đến cùng cực ấy. Người làng đó chỉ biết rằng, cứ vào mỗi dịp trăng tròn, đám trẻ con trong làng nhất định sẽ phải ở yên trong nhà và không được rời khỏi cửa nửa bước, nếu chúng còn muốn nhìn thấy ngày mai.

Bởi lẽ, vườn bách hợp của mụ phù thủy ở vùng đồi phía Bắc chỉ trổ hoa đúng vào ngày rằm giữa tháng, và chất tưới cây mà mụ ta ưa thích nhất chính là nước mắt được lấy từ nỗi sợ hãi sâu thẳm của lũ trẻ con.

Anne vội vàng bật dậy, dáo dác nhìn ngó xung quanh. Thực chất nó đã tỉnh giấc ngay từ khoảnh khắc những tia nắng ban mai nhảy nhót loạn xạ trên hàng cây kẽ lá, để rồi một sợi nắng lạc khẽ vương lại nơi mi mắt nó. Chói mắt, Anne toan đứng lên kéo rèm cửa sổ như mọi buổi sáng lười biếng khác, song lại cảm thấy có điều gì đó là lạ. Chẳng còn xúc cảm êm ấm thoải mái khi vùi mình trong chăn đệm, chẳng còn mùi hương thịt xông khói cùng trứng ốp la thơm phức mỗi buổi sáng của mẹ, chẳng còn những âm thanh ồn ã của các thương nhân trong những phiên chợ đầu ngày. Nó dường như đang ở trên một bề mặt có chút gồ ghề, quanh quẩn là hương thơm thanh mát của cỏ và tiếng hót ríu rít của chim.

Thế nhưng, đây là đâu?

“Em tỉnh rồi à?”

Một giọng nói lạ vang lên khiến Anne khẽ giật mình.

“Có lẽ em đang tự hỏi đây rốt cuộc là nơi nào,” – Anne đưa mắt về nơi phát ra âm thanh. Một người con gái xinh đẹp với suối tóc đen óng và nước da trắng ngần, trên tay ôm một bó hoa trắng muốt đồng màu với chiếc váy đang mặc. – “nhưng em đừng lo, chị không làm gì em đâu.”

Thấy Anne vẫn đang nhìn bằng ánh mắt ngờ vực, cô gái tiếp lời:

“Đêm qua chị thấy em bị ngất trong rừng nên mới mang em về thôi.” – Cô gái đặt bó hoa xuống dưới gốc cây nơi Anne ngồi, nhẹ nhàng rút ra một đóa hoa đưa cho nó. – “Lần sau trẻ con đừng ra đường vào ban đêm nhé, nhất là vào ngày trăng tròn đấy. Em không sợ mụ phù thủy à?”

Phải rồi, mụ phù thủy. Lí do Anne bất chấp mọi lời dặn dò và hăm dọa của bố mẹ mà trốn lên vùng đồi phía Bắc lúc đêm hôm khuya khoắt khi trăng tròn treo trên đỉnh đầu, tất cả là tại lòng hiếu kì về mụ phù thủy. Và chắc hẳn chỉ thiếu may mắn một chút thôi, nếu không được chị gái này cứu về, có khi nào nó đã bị mụ phù thủy kia bắt được, bị tra tấn bằng hàng loạt cách nó chẳng dám nghĩ đến, và bị lấy đi toàn bộ nước mắt cho tới khi nó mù lòa như lời mẹ kể hay không?

Nhưng mà, cũng thật mừng vì đến giờ nó vẫn không sao cả.

“Cũng… cũng hơi sợ ạ.” – Anne nhận lấy đóa hoa của cô gái, cố gắng cười một cách tự nhiên nhất. – “Nhưng mà nhỏ Mary gần nhà đã bốc bài cho em rồi, bảo rằng hôm qua là ngày may mắn của em. Vậy nên em mới muốn thử, ừm, mạo hiểm một chút ạ.”

Cô gái khúc khích cười thành tiếng khiến hai tai Anne bỗng đỏ lên. Nó lại ngập ngừng hỏi.

“Chị ơi, rốt cuộc thì chị là ai, và đây là đâu ạ? Em nhớ rằng chưa từng thấy chị trong làng bao giờ…?”

Cô gái nén tiếng cười, nhẹ nhàng đáp:

“Đây là vùng đồi phía Bắc, nhưng em yên tâm, chị không phải mụ phù thủy gì đó đâu.” Rồi cô lại mỉm cười, quay sang Anne đang ngơ ngác. – “Nhóc có muốn nghe kể chuyện một chút không? Một dị bản khác về mụ phù thủy trong lời dân làng nói ấy. Kể xong thì chị đưa em về nhà.”

Anne tròn xoe mắt, khẽ gật đầu. Nó nhìn thấy cô gái tựa đầu vào gốc cây, ánh mắt xa xăm nhìn về phía bầu trời, nhẹ giọng bắt đầu câu chuyện.

Ngày ấy, ở quả đồi phía Bắc thuộc ngôi làng nhỏ nằm ở phía Nam của vương quốc, có một gia đình bốn người chung sống với nhau vô cùng hòa thuận trong ngôi nhà nhỏ xinh bao quanh bởi vườn hoa bách hợp. Mỗi sáng, người cha sẽ đem những đóa hoa xuống ngôi làng dưới đồi để đổi lấy lương thực, còn người mẹ sẽ ở nhà, chăm lo cho hai cô con gái nhỏ cùng vườn hoa bách hợp trắng muốt.

Tưởng như chuỗi ngày an bình ấy sẽ chầm chậm trôi qua trong suốt tuổi thơ của hai chị em nhà nọ, nhưng rồi một ngày kia, chiến tranh ập đến, người cha buộc phải rời xa mái nhà nhỏ để tới nơi tiền tuyến đầy tiếng bom đạn và nồng nặc mùi thuốc súng. Người mẹ ở nhà chẳng thể vừa kiếm tiền, vừa chăm lo cho hai cô con gái. Bà đành phải bán đi vườn bách hợp trắng muốt – niềm tự hào và công sức của cả gia đình, để có tiền trang trải qua ngày.

“Chị ơi, rồi sẽ có ngày chúng mình trở lại đây chứ ạ?” – Người em ngơ ngác hỏi, ánh mắt lưu luyến nhìn theo ngôi nhà nhỏ đang ngày một xa dần.

“Chị không rõ nữa em ạ, nhưng chị mong vậy.” – Người chị khẽ xoa đầu em, nhẹ giọng an ủi.

Người mẹ nghe thấy cuộc trò chuyện của hai chị em, chẳng thể làm gì ngoài kìm lại nước mắt.

Cuối cùng, chiến tranh đã không chỉ cướp đi ngôi nhà nhỏ xinh, mà còn cướp đi người cha yêu quý – trụ cột của cả gia đình. Vì quá đau buồn, người mẹ ngã bệnh, chẳng mấy chốc liền không qua khỏi, chỉ còn hai chị em nương tựa vào nhau mà sống.

Hai đứa trẻ con chẳng thể nào làm những công việc lao động nặng nhọc để kiếm tiền, chúng đành phải đi ăn xin ở dưới ngôi làng nhỏ dưới đồi. Thế nhưng, mỗi đêm, người chị sẽ dắt tay người em lên đồi, cùng nhìn ngắm vườn hoa bách hợp đằng xa, với mong muốn một ngày kia, sẽ có thể trở lại nơi ấy.

Sau cùng, bệnh dịch lại ập đến với đứa em bất hạnh. Người chị chẳng có đủ tiền trang trải cuộc sống nay lại phải lo thêm cả việc chữa trị cho cô em liền chẳng thể làm gì ngoài nhìn em mình gục xuống. Trước khi ra đi, cô bé mong muốn được trở về với đỉnh đồi thân thuộc, nơi vườn bách hợp nở rộ, và rồi cũng rời xa thế giới ở chính nơi ấy.

“Vậy là câu chuyện kết thúc ở đó hả chị?” – Anne ngơ ngác nhìn cô gái váy trắng khẽ gật đầu rồi nhẹ nhàng gạt đi một giọt nước mắt chực trào với vẻ khó hiểu. Trong lòng nó ngổn ngang những cảm xúc chẳng thể gọi tên, nhưng có lẽ nhiều nhất là tiếc nuối. Trong những câu chuyện mẹ kể nó nghe, chưa bao giờ có cái kết nào buồn như vậy cả.

“Thế thì người chị sẽ đi đâu ạ?”

“Người chị chẳng đi đâu hết, Anne ạ, người chị cứ mãi ở cùng vườn bách hợp, và chờ đợi người em.”

Chưa kịp thắc mắc tại sao cô gái biết tên mình, Anne đã thấy cô khẽ nâng một đóa hoa lên, vung nhẹ lên trước mặt nó. Bỗng, mọi thứ xung quanh nó tối sầm lại, nó cảm thấy hình như mình vừa ngã vào một vòng tay ấm áp quen thuộc nào đó, rồi lại lịm đi trong vô thức

Trước lúc ý thức mất đi, Anne nhớ rõ rằng mình đã nghe thấy một giọng nói thổn thức vang bên tai:

“Ngủ yên nhé, chị thương em.”

Anne lại một lần nữa choàng tỉnh, nhưng lần này, nó thấy mình nằm trên chiếc giường êm ấm quen thuộc, ngửi thấy mùi bữa sáng thân quen với thịt xông khói và trứng ốp la của mẹ, nghe thấy âm thanh huyên náo của cuộc sống ngoài kia. Một cảm giác bình yên khó hiểu dâng lên trong lòng nó, bởi lẽ, nó đang ở nhà rồi.

Nó có cảm giác mình đã quên đi một điều gì đó quan trọng, nhưng lại chẳng thể nhớ ra nổi ấy là gì. Như thể một giấc mơ chóng vánh trong những lần ngủ trưa – chỉ có thể nhớ rằng mình đã rất hạnh phúc trong giấc mơ ấy, nhưng lại không rõ cớ gì mình lại hạnh phúc đến như vậy. Anne vò đầu bứt tai một hồi, cho tới khi tiếng mẹ nó ở dưới tầng vang lên:

“Anne, xuống ăn sáng đi nào!”

“Vâng ạ.” – Nó nhanh chóng xỏ đôi dép đi trong nhà rồi chạy thật nhanh xuống phòng ăn. Có lẽ một chút gì đó bỏ bụng sẽ giúp nó nhớ thêm được gì thì sao?

Ngay khi cửa phòng khép lại, một đóa hoa bách hợp lặng lẽ xuất hiện trên chiếc tủ đầu giường Anne. Đi kèm với nó còn có một tấm thiệp nhỏ, ghi vỏn vẹn bảy chữ:“Trăng tròn vui vẻ, chị thương em.”

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Comments (

0

)

Tạo một blog trên WordPress.com

%d người thích bài này: