CNN OLYMPICS 2023: PHƠI 

Chiếc máy ghi hình phù hợp nhất trong những khoảnh khắc đáng quý ở đời ta hẳn phải là “đôi mắt” 

1. Mở máy

Tớ đang ở nhà, sửa sang từ đầu tóc đến tất chân và vuốt phẳng chiếc áo phông đặc biệt trên người. Cặp sách của tớ hôm nay không có hộp bút và vở ghi, chỉ có cuộn ruy-băng, chiếc máy ảnh, hộp màu, pháo giấy và những món linh tinh khác. Điều đặc biệt là chúng đều cùng một màu sắc với chiếc áo tớ đang mặc – màu áo của Nhà.

Hôm nay, đến cả bước chân ra khỏi cửa của tớ cũng “bay” hơn khi khác, chắc có lẽ là do tớ đã rất hồ hởi để được đứng giữa sảnh gạch rực rỡ màu áo Nhà, để được ngước lên thấy những chiếc cờ phất cao mang theo đầy niềm tự hào, đầy niềm kiêu hãnh.

2. Lắp phim

Nhưng hội thao của tớ không chỉ có mỗi hôm nay mà là cả một nửa mùa xuân. Bởi vì từ những chiều cuối tháng mười hai, sau tan học lại là thời gian tớ hò hẹn với Nhà, nghe thấy tiếng dây tiếp đất cạch cạch thật đều, và cầm sạp lên rồi cùng đập xuống nhịp nhàng: “một một hai…”. Cứ thế, âm thanh ấy đã thân quen tới mức sảnh gạch vắng tiếng sạp, tiếng dây sau hội thao lại trở nên lạ lẫm với tớ.

Và hoàng hôn buông, trời dần trở tối, có hôm Nhà tớ ngồi thành một vòng tròn lớn trong sân kí túc xá để ăn kem, bật nhạc và ríu rít những câu chuyện vô thưởng vô phạt. Tớ nhớ từng gương mặt tươi rói từ là lạ thành “người nhà”, nhớ những tiếng cười vang khắp sân kí túc và nhớ cảm giác lưu luyến chỉ muốn ngồi lại mãi ở đó thôi.

Hay kể cả vào cuối ngày hội thao, khi các vòng đấu đã xong xuôi, âm nhạc đã dừng, hội thao của tớ vẫn chưa đóng lại. Bởi sau đó, Nhà tớ ngồi bên nhau thành một vòng tròn nho nhỏ gần gũi, chúng tớ gửi nhau đôi điều, ôm nhau chặt thật chặt. Và thế là đủ để tớ biết Nhà vẫn sẽ luôn là nhà, không phải chỉ trong vỏn vẹn một ngày mà tất cả thời gian tớ có ở Chuyên Ngữ. Rồi sau hôm nay, màu Nhà và người Nhà chắc chắn sẽ luôn là những điều thật đặc biệt trong lòng tớ.

Và dù kết quả chung cuộc có ra sao thì Nhà đã cầm cúp vô địch của trái tim tớ rồi.

3. Ghi hình 

Bởi vì sẽ có ngày trí nhớ tớ mờ nhòe, và năm màu áo trong hội thao rồi sẽ nhạt đi mất. Nhưng những bức ảnh và video lại có thể giúp tớ níu chúng lại lâu hơn một chút, để tớ biết sảnh gạch Chuyên Ngữ hôm ấy đã náo nhiệt và đáng nhớ đến nhường nào, và ngày hôm đó của tớ đã rực rỡ và diệu kì ra sao. 

Khi thấy trên tấm ảnh chụp những đôi mắt tràn đầy nhiệt huyết, kí ức tớ tựa một cuốn phim quay ngược về khoảnh khắc được cùng tất cả mọi người xung quanh hét đến khản cả cổ. Các màn trình diễn nhảy sạp, kéo co, bóng né và nhảy dây lại một lần nữa sống động trong tớ, khiến tớ yêu lấy tinh thần của hội thao, của Chuyên Ngữ. Nhưng hội thao đâu chỉ có so tài và tranh cúp, tấm hình đẹp nhất của ngày hôm ấy hẳn phải là khi năm màu áo chảy thành một biển người và hòa chung một nhịp. Tớ chẳng còn biết người đứng bên cạnh mình là ai nhưng hội thao đã kéo chúng tớ lại với nhau bằng những cái khoác vai, bằng bản hòa ca vang khắp khoảng trời hình chữ nhật.

Ngày tổ chức hội thao đã kết thúc, nhưng CNN Olympics của tớ vẫn ở lại trong kí ức và thẻ nhớ của chiếc máy ghi hình. Rồi năm năm, mười năm nữa, mặc dù người ta luôn nói: chẳng ai biết trước được điều gì, nhưng tớ sẽ cẩn thận gìn giữ những màu sắc ấy trong lòng thật lâu tới mãi sau này.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Comments (

0

)

Tạo một blog trên WordPress.com

%d người thích bài này: